Người ngoài hành tinh bắt cóc Budd Hopkins

Hopkins thường được cho là đã phổ biến ý tưởng về những vụ người ngoài hành tinh bắt cóc làm thí nghiệm di truyền[3][4][18] thông qua việc xuất bản cuốn sách Intruders của ông.[2] Ông được một số người mệnh danh là "cha đẻ của phong trào bắt cóc".[15]

Hopkins, cùng với Elizabeth Slater người đã tiến hành các bài kiểm tra tâm lý của những người bị bắt cóc, đã ví những trải nghiệm này giống như hành vi cưỡng hiếp, đặc biệt là vì mục đích khả năng sinh sản của con người.[18] Trên thực tế, Hopkins có xu hướng loại bỏ trí nhớ có ý thức về việc lạm dụng của khách hàng để có thêm những lời giải thích về người ngoài hành tinh. Ông là một người theo thuyết báo động, chứ không phải là một nhà tâm linh, trong cách tiếp cận các cuộc viếng thăm của người ngoài hành tinh, tin rằng các cuộc viếng thăm là ngày tận thế và rằng không có điều tốt lành nào có thể xảy ra từ những cuộc gặp gỡ này.[3] Ông mô tả trải nghiệm của các nạn nhân là mãnh liệt và y hệt như một cơn ác mộng.

Trong khi cả đàn ông và phụ nữ kể lại với Hopkins về các vụ người ngoài hành tinh bắt cóc bao gồm quan hệ tình dục, được cho là vì một số dạng thức ưu sinh ngoài Trái Đất,[3][4] phụ nữ nói riêng dường như là một phần của "kế hoạch thực dân hóa công nghệ cao."[11][19] Theo báo cáo, những nạn nhân này đã được đưa lên tàu vũ trụ, được người ngoài hành tinh thụ thai, sau đó khi đứa trẻ lai phát triển, họ quay trở lại tàu để lấy thai nhi và giao cho cha mẹ người ngoài hành tinh.[2] Cha mẹ người ngoài hành tinh, có chủ đích, có khả năng giao tiếp thần giao cách cảm với con họ.[11] Đôi khi, theo báo cáo của các nạn nhân như Hopkins kể lại, cha mẹ loài người được phép nhìn thấy con cái lai giữa người và người ngoài hành tinh của họ.[20] Theo Hopkins, một khi là nạn nhân, người bị bắt cóc bất lực trước các cuộc xâm nhập và dễ bị bắt cóc thêm lần nữa[4] có thể kéo dài đến con cái (con người) của họ. "Nếu mọi người đã từng có một lần bị bắt cóc," Hopkins nói, "thì họ sẽ có những người khác."

Những người chỉ trích lời khẳng định của Hopkins về những vụ người ngoài hành tinh bắt cóc cho rằng hiện tượng người ngoài hành tinh bắt cóc không quá bí ẩn như Hopkins tưởng. Theo các nhà nghiên cứu như Ronald K. SiegelĐại học California, Los Angeles, hiện tượng này được giải thích là hệ quả của "sức mạnh ảo giác bình thường của não."[15]

Bóng đè, chẳng hạn, có thể tạo ra cảm giác rằng một người bị tê liệt hoặc khó cử động. Nó cũng có thể tạo ra hiệu ứng nổi hoặc cảm giác trải nghiệm ngoài cơ thể.[21] Tình trạng bóng đè xảy ra trong thời gian chuyển tiếp và người bệnh ở trạng thái giống như mơ, ảo giác có thể xảy ra ngay trước khi ngủ (ảo giác hynogogic) hoặc ngay sau đó (ảo giác hypnopompic).[22] Những ảo giác này có cảm giác như thật đối với người trải qua bóng đè và thường có thể đi kèm với các đặc điểm cảm giác: mùi mốc, âm thanh xáo trộn, nhìn thấy ma, người ngoài hành tinh và quái vật. Nhà thần kinh học Michael Persinger của Đại học Laurentian[2] ở Greater Sudbury, Ontario, Canada, tin rằng những cảm giác này có thể xảy ra một cách tự phát ở một số người, trong trường hợp hoàn cảnh phù hợp, dẫn đến loại cảm giác "vô cùng ý nghĩa và sợ hãi" đôi khi được thể hiện bởi những nhạn nhân bị người ngoài hành tinh bắt cóc.

Hopkins bác bỏ ý tưởng về bóng đè, gọi nó là "lời giải thích to tát", và một lời giải thích không thỏa đáng cho những người trải qua các vụ bắt cóc bên ngoài phòng ngủ.